Giống như bất kỳ mọi đứa trẻ bình thường nào,
mẹ tôi nhận được phụ cấp từ ông ngoại tôi. Nhưng không giống như những đứa trẻ
khác, bà đã nhận phụ cấp đến những năm tuổi 60. Ông ấy đã ngừng viết chi phiếu
cho bà chỉ khi ông mất. Mẹ tôi nhận hỗ trợ tài chính từ cha của bà vì là một
giáo viên và ly hôn với cả hai người chồng mẹ tôi không thể có một cuộc sống
như bà muốn với lương giáo viên.
Mẹ tôi ly dị bố tôi khi tôi lên 4. Sau đó mẹ
của tôi và dượng ly hôn khi tôi 10 tuổi. Không còn hình bóng người đàn ông nào
trong nhà trong một vài tháng và sau đó là một danh sách các bạn trai.
Trong số tất cả những bạn trai của mẹ tôi,
tôi nhớ nhất là Robert. Mẹ của tôi dường như tự hào và vinh dự khi là bạn gái của
ông. Ông ấy lớn tuổi hơn và giàu có hơn bất kỳ người đàn ông nào mà mẹ tôi từng
hẹn hò.
Robert là một người đàn ông đẹp trai, thu nhập
cao và là giám sát makerting cho một cơ sở chính của Pennsyvania, ông uống rượu
marinis , mặc áo khoác thể thao của Ý và lái xe Datsun 280zx. Ông đã ly thân với
vợ đang sống ở Floria.
Anh trai tôi và tôi cho rằng ông cuối cùng sẽ
hoàn thành thủ tục ly hôn và chuyển đến sống với chúng tôi. Sau khi Robert đã
mua cho tôi một cái túi da nâu mà vải nhung kẻ rất phù hợp với buổi biểu diễn
piano của tôi (nó rất thời thượng vào đầu thập niên 80). Tôi đã tưởng tượng ra
tất cả những quần áo mà ông có thể mua làm quà cho tôi.
Khi Robert được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư,
ông chuyển về Florida với vợ con để an nghỉ. Mẹ tôi nói rằng sau khi ra đi ông đã
bỏ rơi mẹ tôi. Tôi chỉ mới 14 tuổi và đã cảm thấy khó hiểu khi lựa chọn những từ
ngữ để miêu tả nỗi đau của bà. Mẹ có thể nói là bà thấy buồn hay cô đơn nhưng
thay vào đó bà dùng từ bỏ rơi.
Tôi tra từ điển và điều đó có nghĩa là Robert đã không còn trợ cấp mẹ tôi. Tôi đã quyết định rằng tôi sẽ không bao giờ để mình bị rơi vào tình trạng
bị tổn thương, bất lực và từ thời điểm đó tôi đã thề sẽ tự lập(có hoặc không có
đàn ông).
Ông bà nội tôi thì nghèo. Khi tôi 24 tuổi thì
bà nội tôi qua đời và bà để lại cho tôi 1,600$. Mặc dù tôi muốn tiêu số tiền đó
giống như cách mà những người phụ nữ trẻ khác tiêu (như mua quần áo, giầy dép). Tôi
đã nhận ra rằng tôi cần bắt đầu đầu tư cho tương lai tôi. Hiện tại tôi đã đi
làm nhưng vừa bị sa thải và không thể tin tưởng nổi vào một người đàn ông hay
công việc nào có thể cung cấp cho mình một nguồn tài chính ổn định. Tôi đã xây
dựng cho chính mình một bước đệm tài chính.
Trong khi suy nghĩ giữa việc tiết kiệm hay đầu
tư với con số 1,600$ đó, chỉ có một sự lựa chọn rõ ràng là đầu tư vào thị trường
chứng khoán. Tôi đã hình dung lại một biểu ồổ được trình bày bởi giáo sư
ở Wharton – ông Jeremy Siegel khi tôi đang học về tài chính đã chứng minh rằng (mặc dù
rủi ro ngắn hạn vẫn đang đi xuống ) thị trường chứng khoán tạo ra lợi nhuận cao
hơn các tài sản khác như là trái phiếu hay chứng ghi nợ CDs). Kể từ khi tôi 25
tuổi, tôi đã có một thời gian dài và biết rằng chứng khoán chính là nơi tôi muốn
đầu tư tiền của mình.
Quyết định đầu tư 1,600$ của tôi (mà không gửi
tiết kiệm) là quyết định quan trọng nhất để tạo nên sự giàu có mà tôi đã thực
hiện trong đời. Đó là lý do khiến tôi trở thành một triệu phú trước 40 tuổi, một
kỳ tích mà tôi nghĩ là không thể nếu tôi lựa chọn ngân hàng để giữ số tiền đó.
Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy buồn khi đọc
các bài báo về một số lượng lớn những người ở thế hệ tôi đang lảng tránh thị
trường chứng khoán và giữ tiền mặt. Một thực tế toán học là bạn không thể
tăng số tiền của bạn bằng cách giữ nó dưới nệm hay trong tài khoản ngân hàng và
thu về những tỷ lệ phần trăm gần bằng không. Theo các nghiên cứu gần đây của Wells
Fargo thì chỉ một nửa phụ nữ ở thế hệ tôi đồng ý rằng thị trường chứng khoán là
nơi tốt nhất để đầu tư cho hưu trí và chỉ chỉ đầu tư ít nhất 9% tiền tiết kiệm
của họ.
Tôi làm đứa theo cách của tôi để thay đổi xu
thế đó. Nếu tôi có thể truyền cảm hứng cho chỉ thêm 1% phụ nữ chỉ tiết kiệm tiền
của họ- để đầu tư thị trường chứng khoán- thì tôi tưởng tượng ra hàng triệu
đô la lợi nhuận mà chúng ta những người phụ nữ có thể tự tạo ra.
Liệu có dễ dàng để biến 1,600$ thành 1 triệu trong 15 năm không? Liệu có phải tôi đã may
may mắn trên cổ phiếu để tăng gấp đôi số tiền của mình hàng năm không? Tất
nhiên là không. Tôi phải thường xuyên tăng thêm số tiền tôi kiếm được từ công việc
môi giới và các tài khoản hưu trí. Điều đó là không dễ dàng nhưng nó cũng không
khó như những gì bạn nghĩ.
Trong cuốn sách của tôi :" Mỗi phụ nữ nên biết
lựa chọn của mình: Đầu tư theo cách của bạn để tự chủ về tài chính" (Every Woman Should Know Her Options: Invest Your Way to Financial Empowerment, tôi
đã giải thích rằng các quyết định và đánh đổi tôi thực hiện liên quan quan đến
chi tiêu phù hợp với lối sống giản dị, ít ưu tiên cho trường học (vì tôi không
muốn có nhiều nợ từ việc cho sinh viên vay), thuê nhà thay vì mua nhà và trì
hoãn hôn nhân và gia đình.
Lợi ích chính của cuốn sách là phụ nữ nên đón
nhận cơ hội để học từ kinh nghiệm đầu tư trong hai thập kỷ của tôi qua ngôn từ và qua các minh chứng gây được tiếng vang với
phụ nữ.
Con đường dẫn tới sức mạnh tài chính có thể
dài và gian nan nhưng bạn có thể làm được với hay không có một người chồng
hay một nửa của mình. Không có thời gian nào tốt hơn để bắt đầu hơn hiện tại,
không quan trọng bạn ở độ tuổi nào. Và bạn không cần nhiều tiền để bắt đầu. Nếu
bạn có một kế hoạch sử dụng bảo trợ hưu trí, hãy xây dựng nó. Nếu bạn không hãy
tạo ra một sự sắp xếp hưu trí cá nhân.
Đừng để nỗi lo sợ việc đưa ra những quyết định
dẫn đến nghèo khổ với tiền của bạn khiến bạn dừng lại. Khi bạn đầu tư thỉnh thoảng
bạn làm ra tiền thỉnh thoảng bạn làm mất tiền. Nhưng nếu bạn bắt đầu sớm, cùng
với đó là xây dựng một thói quen đều đặn và giữ việc đó trong lâu dài thì bạn sẽ
chỉ trở thành một triệu phú.
By: LAURIE ITKIN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét